
Rồi tất cả qua đi
Hôm nào cũng sẽ xa xưa
như cơn mưa rào lưa thưa trên phố
Song cửa nắng trưa len mờ bóng nhấp nhô
Và hoàng hôn xuống thầm trên sợi tóc
Rồi qua đi
khi đêm tàn trên sợi mi cong vút
Những đường bay của khúc nhạc im lìm
Dù còn lại phương trời nầy đôi mắt lim dim
Tưởng nhớ mãi nụ hôn của em đã chìm trong nắng nhạt
Ôi ! làm sao ta gởi tới cho nhau mùa thất lạc
món nợ kiếp người
bằng nụ cười thương vay nước mắt
Một chút tình đã hiu hắt trăm năm.
09/12/2015