666

12345

12345

333

TỪ KHÔNG ThÂN ÁI MẾN CHÀO CÁC BẠN

Thứ Bảy, 29 tháng 12, 2012

T



     



...Rồi dấu chân,rồi gió thổi
Rồi nụ hoa ân hận chiều tàn
Rồi niềm riêng nhung nhớ triền miên
Rồi hồn bướm mơ tiên trên cát bụi
Sương khói buồn phủ kín nẻo về xa.

                                   29/12/2012


  
    Miền Trăng Xưa
                ( Tặng DC) 
               

Em ôm đàn
trong vườn khuya đầy trăng
Nốt nhạc buồn
nhỏ từng giọt giáng thăng
Ôi! lung linh
tình trôi theo ngày tháng
Giấc mơ nào
đầy mãi nỗi cô liêu
Còn đâu đó
miền âm thanh hiu quạnh
Nức nỡ buồn
vỡ vụn tiếng đàn xưa
Vọng về đâu
niềm nhớ thương quá khứ
Nụ hôn đầu
trĩu nặng sầu lữ thứ
Nơi xứ xa
nghẹn ngào lòng xa xứ
Nói cùng ai
đêm trắng một vầng trăng.
              
                03/08/2012

Thứ Sáu, 28 tháng 12, 2012


                Không Đề Cho Tháng Bảy

             Đêm độc ẩm
             nỗi buồn ngập trắng
             vầng trăng xưa màu úa
             niềm nhớ lạnh tái tê.
             

             Hai mươi năm
             tóc chớp mắt phai xanh
             tạ chút tình mong manh
             một thời vương vấn mãi.
             

             Từ đỉnh cơn say
             ta nghiêng đời xuống
             nghe đâu đây miền lá non tơ
             rơi đầy tim khắc khoải.


             Tình một hôm xa xăm
             thành tiếng gọi mù tăm
             tháng năm chiêm bao mùa trở giấc
             hồn từng mảnh vỡ tan.

                     11/07/2012
             

Thứ Bảy, 22 tháng 12, 2012

Không đề

           Con còng biển

Bằng tiền kiếp đầu thai vào thế giới nầy
những cái chân của nó như bộ khung biết đi
se thành vòng tròn hiện tại hẹp
Hạt cát nói bằng âm thanh không tưởng:
-Hãy im lặng như cỏ cây
vì lời nói sẽ mang đến mầm tai họa.





Trên mặt đất nầy
loài biết nói
là loài chịu nhiều hiểm nguy hơn những loài khác
Ngôn ngữ như một cái bẫy
sẳn sàng sập xuống
khi bất ngờ ai đó ngủ quên
bên một rừng thu đầy lá úa vàng

Những trăm triệu ngôi mộ không tên
gom lại trên thế gian nầy
chính là huyệt lạnh
của những kẻ nào dùng ngôn ngữ
khi thời cơ chưa tới
mặc dầu ngôn ngữ là chiếc cầu duy nhất
đưa ta đến bến bờ của khát khao sinh tử
hướng tới chân trời có thật của TỰ DO

Con còng gió đi mãi giữa cát trắng và bạt ngàn năm tháng
mang theo nỗi buồn của nhiều kiếp đã qua
không hiểu vì sao thế giới cứ hẹp dần ?
nhiều tâm hồn như chen vào ngõ chật
bên cạnh nhau phải giấu kín niềm đau.

                                22/12/2012