Tháng bảy xô mê cung gậm mòn trăng khuyết
Giọt lệ biếc rơi mặn lục huyền cầm
Em đừng khóc khi sợi tóc mọc mầm định mệnh
Bạc phơ hết rồi ngọn cỏ thuở bình minh
Ta chợt gặp cuối mùa hạ cũ
Thế kỷ ăn năn ngã quỵ cuối trường giang
Những tuổi trẻ lang thang sông suối cạn nguồn
Buồn đập cánh gãy bên song cửa sổ
Lố nhố tim ai cài ước mơ khô máu
Để bên hiên bơ phờ chiều tưởng tượng xanh xao
Đường in dấu kinh thành thời khói sương mờ phủ
Thức dậy chút tình mộng du
Người khuất bóng về đâu ?
Ừ ! Mình sẽ thất lạc nhau nào ai biết được
Ta có đi tìm giữa dòng đời xuôi ngược mênh mông
Chút giá lạnh hao mòn tiếng vó ngựa nghìn năm ?
Để sấm sét vang rền từ cõi xa xăm
Thương úp mặt lên nền bóng tối
Lời trăn trối não nùng
Câu dạ cổ hoài lang.
0h 28 27/07/2015