Giữa khuya
Chiếc lá trơ xương
Rơi xuống con đường mục của đêm ngập nước
Mưa ném u hoài về những dòng sông
Ngày trôi mãi cuốn theo bao nhiêu bóng hồng
Âm thầm đi qua tháng bảy buồn tênh.
Giọt sương bơ vơ bay lên thành khói biếc
Gió thổi về đâu nỗi ngậm ngùi biệt ly sỏi đá
Chiều không xanh chiều tím vỡ trong cánh lá hoàng hôn
Em đi qua thời vàng son
Còn đánh rơi lại tiếng khóc tràn lên từ chén rượu
Uống cả đời nhau bằng ngàn lời âu yếm giá băng
Hôm nào tìm nhau đêm không trăng đêm tàn mau
Trên ánh mắt có vết nỗi đau của mây của nắng
Ai về lại bến xưa nghe mưa gõ đắng nụ cười
Tóc mai sợi dài sợi vắn mấy mươi năm
Lênh đênh từng mùa theo dĩ vãng đăm chiêu
Chiều phủ lên phố thị buồn tênh tháng bảy
Đêm kinh kỳ hoang vu trong giọng hát buồn
Hòa âm cùng nước mắt thuở mất nhau
Tí tách từng giọt thổn thức trên cung bậc nổi chìm quá khứ
Giáng thăng bụi phấn long lanh từ nốt lửa
Cháy từ bao giờ lời nói yêu nhau làm chim trời gãy cánh
Nụ hôn cũ sao vẫn còn sóng sánh khói sương
Vương lại một chốn nào của buồn tênh tháng bảy ?
23h 30 08/07/2015