
Mùa đông vừa ướp câu thơ lạnh cóng
Khi ngôn ngữ mặt trời còn lại bóng đen
Anh đi giữa mê cung sương khói
Những ước mơ hôm nào đã trắng xoá trời mây
Băng vội qua sông đầy sóng
Những hoài niệm rơi xuống nông sâu dĩ vãng
Bàn tay người không níu kịp giang sơn
Trong muộn màng một thuở vàng son
Bao nhiêu đền đài nguy nga miền quá khứ
Từ bao giờ chỉ còn là gạch ngói ngổn ngang
Năm tháng chìm sâu như thuyền đắm giữa biển đêm
Mùa đông khép lại câu thề tuyết trắng
Ngày tình yêu không gặp lại lối về
Lời hẹn trăm năm nếu còn thắp lửa ?
Ta còn gặp lại nhau
trong ánh sáng mai sau.
22h30 09/12/2014