
Thả chiếc neo xuống thời gian muôn trùng
Những đám mây đêm xưa trở lại
Chở theo sau mấy miền sương khói
Một cõi nào tràn ngập lãng quên
Mở cửa dịu dàng một giấc chiêm bao
Tiếng khóc hài nhi vọng về từ quá khứ
Âm thanh xuyên qua mùa đông xa xứ
Xuyên qua mấy mươi năm dài vừa tan mất trong mơ
Rồi từ đó
Khi rời khỏi chiếc nôi bé nhỏ
Tôi phiêu lưu cùng phận số của mình
Bên dòng sông kiếp người vô định
Sóng từng cơn vây bủa
Quá khứ,hiện tại,tương lai
Buồn,vui,khổ đau,hạnh phúc
Như vạn sắc màu ảo tưởng chốn trần gian

Đêm nay dưới bầu trời đêm hiu quạnh
Tôi thắp lên ngọn nến những vì sao
Tia chớp trên cao của ngàn năm ánh sáng
Soi lại đoá hồn nhiên đã úa cuối hoàng hôn
Trên chiếc bánh Sinh Nhật là bãi biển mùa đông
Còn nguyên dấu chân con Dã tràng âm thầm se cát
Giờ nầy biết em nơi bình yên nào đó
Có nghe cùng tôi khúc nhạc
Bên ngọn nến sắp tàn ?
Lời ca buồn cho kiếp người hữu hạn
Mà tháng năm dài cứ mãi trôi mau
Kéo xa thêm những đời người
Không kịp đến gần nhau
Không được một lần
Bàn tay nắm lấy bàn tay
Trong cơn say của mấy mùa phiêu bạt
Kể cho nhau nghe về những niềm đau.
00h10 .17/11/2014