
Lót những chiếc lá vàng
Đầy giấc chiêm bao
Tôi hát khẽ bài ca không đầu,không cuối
Có tiếng nhạc buồn
Vọng lại như tiếng sóng biển ngậm ngùi
Thao thức thâu canh
Ừ ! sẽ quay lại thôi, một vầng trăng úa
Khi mùa Thu lá rụng ngập sông xưa
Bầy hải âu lạc mất đường bay
Không nhớ nẻo về trên đôi cánh rã rời
Trong mưa
qua biển
Em và tôi hình như cũng lạc nhau từ lâu lắm
Mấy trăm năm hay là đã một ngàn năm ?
Trong cái chớp mắt của thời gian hư hư,ảo ảo
Kiếp người chúng mình
Sao giống như làn gió
Thật mỏng manh
Thoáng qua hôm nào
Rồi biến mất không hay
Hốt cho sạch
Những chiếc lá mục
Quanh giấc mơ vời vợi
Tôi nhặt được thật nhiều kỷ niệm
Đã phai màu trong bóng tối
Những bối rối,ngây thơ còn vướng cọng gai
Đêm cũ
Và hình bóng em vẫn áo tím tinh khôi
Vẫn mắt biếc,môi hồng của thuở ban sơ
Tôi níu lại,ôm vào lòng mong giữ mãi
Nhưng tất cả cứ xa dần ra khỏi vòng tay
Hình như có âm thanh
Từ thế kỷ nào vọng lại
lời nói yêu nhau của một hôm nào
Đã thất lạc từ muôn trùng sương khói
hay một cõi buồn
Của giấc chiêm bao.
05/08/2014