Bài thơ tháng mười một
Con Đường Trần Gian
(Tặng:Nguyễn Nilan và các bạn)
Ta đi qua thời ngây thơ
Chân non tơ
Vẽ xuống đất hình con diều son trên xứ sở
Vài nụ cười ngơ ngác trong mơ
Vài điều khờ khạo
Bây giờ chỉ còn mờ nhạt khói sương
Khi gõ cửa ban mai sáng tỏ
Chợt nhận ra mình là cái bóng của thời gian
Có hôm lang thang
Giữa muôn vàn bối rối khi thành người lớn
Hồn điêu linh vì gian dối ngất trời cao
Con người đến bên nhau lận đận,lao đao
Như vay mượn từ vô lượng kiếp
Niềm đau khổ chất chồng
Không có tuổi tên
* * *
Em nhẩm đếm từng lãng quên
Trôi âm thầm qua mặt trời mỗi sáng
Trên vầng trán ưu tư
In những nếp nhăn dài
Có ánh trăng soi u hoài mùa cũ
Môi thơm nào đã vắng hẳn lời yêu
Chiều cứ qua lạnh từng giọt cô liêu
Đêm cứ xuống muộn dần trong nỗi nhớ
Đã có một thời
Tình yêu vỡ ra thành nước mắt
Đau đớn xa nhau
Thành nỗi đau của những mùa ngăn cách
Như vết sẹo vô hình
Không lành với thời gian
Rồi tất cả sẽ qua đi
Dù những con đường trần gian
Vẫn mãi còn lung linh bao sắc màu dĩ vãng
Vẫn bướm,hoa cùng trời đất giao hoà
Vẫn gió,mây nhởn nhơ trêu đùa cùng ánh sáng
Vẫn tháng tháng,năm năm trôi qua bình thản
Như không có điều gì vướng lại tóc em xưa
Nhưng thật ra
Trong tâm hồn chúng ta
Có khi đến trăm nghìn vương vấn
Về tình yêu và một thời tuổi trẻ
(Không biết tìm ai làm người chia sẻ ?)
Những nỗi buồn bao đánh mất hôm xưa
Những giọt nước mắt còn chảy quanh
Nhiều cuộc chia ly không biết trước
Bao trăn trở,đớn đau về đất nước
Giữa thời đại ngập tràn dâu bể,gian nan
Không có lời thở than nào
Khâu vá lại được những đau thương tan nát
Của một quá khứ buồn còn mãi lê thê
Rồi tất cả sẽ là hoàng hôn màu úa
Khép lại ngày xưa bao chua xót mịt mù
Những ngày vui cũng xa xăm chìm khuất
Theo ngọn gió buồn thổi về phía lãng quên
Và...nếu đời người
Có thêm những kiếp mai
Ta sẽ là ai ?
Rồi...
Ai sẽ là ta
Giữa luân hồi nhân quả ?
Lại bước tiếp trong muôn trùng lai vãng
Trên những nẻo đường diệu vợi của trần gian
Hát lại điệp khúc buồn
Cùng cát bụi hư không .
21/11/2013