Tưởng tháng tư vừa mới hôm qua
nào ngờ cơn mộng du đã chở đi
hơn nửa kiếp người
băng ngang mấy tầng vực thẳm
bốn mươi bốn năm
những nụ cười chất ngất điêu linh
trên từng tia chớp của những bình minh
ánh sáng buồn vội vàng hắt qua những canh khuya
Em ra đi
đem theo dòng nước mắt
của bao nhiêu trời giông bão
Trái tim trong veo ngày xưa
chỉ còn đầy mưa reo trong bóng tối nghẹn ngào
Nay trở lại thấy mai đào hấp hối
sợi tóc mùa thu che kín bao hy vọng ngày xanh
Bước trên phố như đi giữa thành quách cổ
khi cuộc vui của đời người loang lổ từng đêm
Khi chiếc lá mùa chiêm bao rụng xuống
nấm mộ hoang vu còn lãng đãng khói sương...
30/04/2019
thơ rất hay
Trả lờiXóa