Đêm đi dưới những vì sao đã tắt
Tôi nghe âm thanh gió thổi tới muôn trùng
cuốn đi mất những buổi chiều hiu quạnh
Cuốn theo bao ngày mộng còn xanh
từng khoảnh khắc
đếm bước mình
Trong lặng thinh
bỗng nhớ lại bao nhiêu bình yên
giờ đây không còn nữa
Từ dạo ngọn lửa bất nhân
thiêu rụi những miếu đền
Quá khứ vinh hiển của tổ tiên
đã bị lãng quên
theo thời hưng phế
hương tàn khói lạnh
Từ khi đất nước ngửa nghiêng
Ghé lại chốn xưa
khóc biên cương giặc thù đã cướp
vương giọt máu khô đến mấy ngàn năm
Vẫn còn đỏ hờn căm vô tận
vì người dân tôi
thương sông núi chìm sâu
Đêm nay giữa ngậm ngùi chua xót
ngửa bàn tay
hứng tháng sáu giọt mưa rơi
rưng rưng lạnh tơi bời
bao nhiêu nghìn năm cũ
tôi nghe nỗi buồn đau
thấu tới tận ngàn xưa
Úp mặt xuống
niềm ai bi không thể tả
hình như giữa hồn mình
dòng sông hiền hòa của quê hương
vẫn âm thầm sớm chiều
lặng lẽ chảy qua
từng con nước xót xa
khi ròng,khi lớn
niềm đau cứ dâng lên
Tràn ngập cả trời khuya.
23h 26/06/2018
Bài thơ hay, thiệt buồn...
Trả lờiXóaDVD chúc nhà thơ an lành!
https://1.bp.blogspot.com/-jZRV5KPwg9E/WU9vO43Yw5I/AAAAAAAAHuI/MGvRdgXPkbcaKzKx4mfe3TFk-vusbZG3gCLcBGAs/s1600/haiku69.gif
Cảm ơn bạn ghé thăm và chia sẻ bài thơ nơi đây
Trả lờiXóaChúc bạn DVD luôn vui và thật nhiều bình an.