Tháng tư lại
Mây quá khứ bơ phờ
bay về từ phương nào mờ xa ký ức
Gặp lại nhau giữa niềm đau ray rức
Bốn mươi hai năm
không nói hết lòng người thao thức
bao nhiêu niềm đau réo gọi từng đêm
Tháng tư lại
khi những giọt nước mắt đã khô thành đá
rơi lên dòng sông chảy ngược
Chở ra đi bao mơ ước bình yên
chưa một lần về lại
để quê hương nầy
chìm vào thế kỷ đầy bão,lũ
kiếp người tan hoang
tình người cũng tan hoang
Tháng tư lại
Nắm tay nhau
Sau nghìn trùng nắng mưa cách biệt
Nghe dòng máu lạnh bao mùa hồi tưởng
Thương quê hương
tràn ngập những tai ương
Tháng tư lại
Khi những mái tóc xanh xưa giờ đã bạc
Người với người vẫn lạc nhau
nên trái tim mãi còn khao khát
giấc mộng đoàn viên
Trố mắt nhìn đất nước ngả,nghiêng
Ta muốn gào thét hỏi trời cao:
Làm sao hàn gắn được
những mùa tan nát
Sau bốn mươi hai năm
Đất nước mình
Chút thân phận con người
vẫn cứ mãi đắm chìm giữa cuộc trầm luân ?
19/04/2017
Sang đọc thơ anh, buồn quá!
Trả lờiXóaChúc anh đêm an lành
Anh cảm ơn em thật nhiều Hoài Niệm nhé!
Trả lờiXóaCó lẽ vì những điều không nói ra mà cũng là
nỗi buồn có thật của người VN chúng ta.
Sau mấy ngàn năm không thể nào đất nước
mình lại trắng tay phải không em ?
Chúc em vui HN thân mến.