" Em lang thang suốt một cuộc đời Lạnh như mùa đông vô tình như gió Vẫn rải lông ngỗng bằng lá thu rực đỏ Để nhớ đường về tìm lại một bàn tay!" (TN)
Thứ Tư, 13 tháng 11, 2013
Tháng Mười Một và Em
Tháng Mười Một Và Em
(Tặng Võ Mỹ Thuỵ và các bạn )
Và chiều nay
Trên đường về
Băng qua cao ốc khói
Em gặp giữa hồn nhiên
Tháng mười một đang trôi
Chở theo sau mười nghìn cơn trốt xoáy
Xé vụn niềm vui ném về phía tai ương
(hình philippines sau cơn bão)
Khi cơn bão đi qua
Gieo lại niềm ưu tư lên phố vắng
Em trở về giữa kinh thành thiếu nắng
Chân bước êm sao nặng trĩu nỗi buồn
Nơi nào đó xa xôi trên quả đất
Có mười nghìn sinh linh
Vừa khép lại kiếp người
Rồi cũng sẽ qua đi tất cả
Và em sẽ về nơi tổ ấm bình yên
Ngôi nhà đó có một vườn hoa
Với một chỗ ngồi lặng lẽ
Thật âm thầm
Em nhẩm đếm từng ngày
Của tháng mười một dần qua
Nghe xót xa trào lên
Ngập trái tim nhỏ bé
Dù cơn bão tan đi
Nhưng khắp nơi
Nước mắt nghẹn ngào vẫn còn rơi.
13/11/2013
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Các bạn thân mến,khi tôi làm bài thơ nầy thì con số người thiệt mạng
Trả lờiXóado cơn bão HaiYan đã lên trên 10.000
một con số làm cho rúng động cả nhân loại.Dù biết rằng kiếp người không dài so với thời gian vô tận nhưng thảm hoạ lấy đi bao nhiêu mạng người một lúc bất ngờ như vậy quả thật quá
đau xót.
Xin gởi lại đây nỗi nghẹn ngào chân thành như phút mặc niệm những nạn nhân tội nghiệp trong ngôi nhà chung của nhân loại.
Xin cảm ơn anh Duy về một bài thơ như là sự sẻ chia niềm đau khi cơn bão tai ác đi qua .
Trả lờiXóaXin nghiêng mình trước vong linh những người đã khuất .
Anh cũng xin được cảm ơn em Thuỵ ạ,vì tháng 11 đến ngay bên cạnh cơn bão kinh hoàng,nên khi em nhắc bài thơ chưa làm tháng 11,anh nghĩ ngay đến niềm chia sẻ bao nhiêu đau thương nầy nơi đây,dù chỉ là thật nhỏ bé vô cùng so với bao nhiêu mất mát quá lớn vừa xảy ra cho những con người bất hạnh như chúng ta đã biết.
Trả lờiXóaCùng nhau nguyện cầu cho họ được ra đi thanh thản, Thuỵ và các bạn thân mến nhé !